Chê trách gì thì chuyện cũng đã rồi. Mà có lẽ, mọi lời chê trách dành cho tập thể ấy – cái tập thể mới chỉ 24 giờ trước còn khiến cả nước Anh bồng bềnh trong những giấc mơ tươi đẹp đã từng trốn tránh đảo quốc suốt 55 năm – đều là tàn nhẫn. Là bất công. Và là một kiểu tự đầu độc những hạt mầm hy vọng, sót lại dưới đáy một chiếc hộp Pandora vô định.
Lần đầu tiên cho 55 năm chờ đợi để lại được có mặt trong trận chung kết của một giải đấu lớn, cũng là lần đầu tiên đi đến cửa ải cuối cùng tại một kỳ EURO. Dĩ nhiên, với bóng đá Anh, đó là một chiến thắng lịch sử. Một đêm khải hoàn xứng đáng được đánh đổi bằng bất cứ giá nào.
Đó là một hành trình không thể quay đầu. Cho dù còn rất nhiều điều phải làm, thì Luis Enrique và các học trò có lẽ cũng đã cống hiến toàn bộ những khả năng của họ. Mà nói cho cùng, thực sự là nó không đến nỗi quá tệ, để có thể bị phủ nhận hoàn toàn.
Có thể đẹp như một câu chuyện cổ tích, nhưng cuộc hành trình kỳ lạ của ĐT Đan Mạch tại EURO 92 trên đất Thụy Điển, nói cho cùng, lại chẳng phụ thuộc vào bất cứ phép màu nào – nếu hiểu theo nghĩa “may mắn”. May mắn duy nhất mà họ nhận được là việc ĐT Nam Tư không được tham dự vòng chung kết ấy. Còn sau đó, Đan Mạch đã vượt qua 5 cửa ải khó khăn bằng “chân tài thực học”, và nhất là bằng thứ vũ khí tối thượng: Sự thanh thản của những người được chơi bóng mà không phải chịu bất cứ sức ép nào.
Ukraine hoàn toàn không xứng đáng với bất cứ sự xá miễn nào, khi đánh mất toàn bộ cả sự khôn ngoan lẫn lòng can trường. Và ngược lại, bên kia chiến tuyến, cuối cùng, phẩm giá thuộc về những trái tim sư tử, cho dù là dưới một lớp vỏ thô kệch xù xì.
Luis Enrique đã rất cố gắng, và các học trò của ông cũng vậy. Tuy nhiên, thực tế là sau mỗi lần vấp ngã, đoàn quân ấy chưa tự làm mình mạnh lên được bao nhiêu.
www.bangdayo265.com